Nợ vật chất thì dễ trả, trả 1 lúc không xong thì trả dần dần rồi sẽ xong, cơ mà nợ tình nghĩa thì không trả được. Mặc dù người ta có thể mường tượng ra được tình nghĩa nhiều hay ít, nặng hay nhẹ nhưng khi trả thì ít ai có thể tính được trả hết hay chưa.
Nhất là những cái tình nghĩa nó thuộc tính chất văn hóa, ăn sâu vào nhân cách, quan điểm của mình: Máu mủ, phu thê, huynh đệ
Phàm là cha mẹ, con cái, suốt đời không thể bỏ
Phàm còn là phu thê, suốt đời phải trách nhiệm yêu thương nhau
Một lần đã coi nhau là huynh đệ, suốt đời mãi mãi là huynh đệ
Nhưng tình cảm thì cũng có những lúc đầy, lúc vơi, lúc tốt, lúc xấu. Lúc vui vẻ thì cuộc sống êm đềm. Cái lúc êm đềm thì ta lại tưởng như bình thường, chuyện tất lẽ dĩ ngẫu là vậy. Nhưng mà cái lúc giận hờn, chán ghét thì nó trở thành bất bình thường. Vốn cái gì bất bình thường thì ta phải giải quyết. Mà chuyện tình cảm lại là thứ khó giải quyết nhất trên đời. Bởi tình cảm thì luôn xuất phát từ hai phía, phải giải quyết cả từ hai phía.
Con người ấy mà, nếu mà coi trọng cái gì quá, thường sẽ bị nó làm cho tổn thương. Nó giống như 1 liều thuốc độc, cứ gặm nhấm ta hàng ngày, làm ta nhói đau mỗi khi nghĩ về nó. Nhói đau là 1 cảm giác không tốt, kể cả về sinh lý lẫn tâm lý. Muốn trị bệnh này, phải học cách buông bỏ, nhưng buông bỏ thì lại mâu thuẫn với chính mình. Bởi vậy, sống là một chặng đường dài trải nghiệm đầy đủ cung bậc cảm xúc, điều ấy chả phải cũng là rất thú vị sao?