Tôi hồi nhỏ được giáo dục kỹ để trở thành cháu ngoan bác Hồ, một người yêu nước. Mới 6,7 tuổi là tôi hay đến mấy chỗ bầu cử xin mấy cá cờ Việt Nam. Năm lớp 3 khi được kết nạp vào đội, tôi rất háo hức và vui mừng, rất thích thắt khăng quàng đỏ, ngày nào đi học cũng thắt. Hồi nhỏ đi học tui được dạy là “Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần ở công học tập của các em” Do đó tôi cố gắng học tập về khoa học kỹ thuật, lịch sử, địa lý. Thậm chí sau khi thất học năm lớp 6 tôi vẫn tự mua sách giáo khoa về tự học lấy. Tôi muốn giúp Việt Nam một ngày trong tương lai trở thành cường quốc có vị thế ngang hàng với Anh, Pháp, Mỹ, Nhật, Đức.
Tuy nhiên khi lớn tôi nhận ra chính cả bản tính bảo thủ không biết tiếp thu, ích kỷ, vì lợi ích cá nhân và gia đình của dân tộc mình mà Việt Nam mãi là nước nhược tiểu. Từ những cái nhỏ nhặt như chạy xe vượt đèn đỏ, chạy lên lề đường, đánh bắt cá dùng chích điện hay cào để tận diệt cả cá con… Kinh tế phát triển hơn thay vì chú trọng giáo dục, khoa học kỹ thuật thì đa số chỉ lo ăn chơi đua đòi. Ngày xưa trên truyền hình nhiều chương trình giáo dục khoa học kỹ thuật rất hay, còn giờ thì ngập tràn game shows hài nhảm, hát hò. Đá, showbiz đến cả mấy người hát cải lương hồi xưa như kim tử long cũng chạy game shows. Còn 2 thằng ml trấn thành trường giang thì phủ sóng khắp các đài. Đám người mẫu hoa hậu từ mấy cuộc thi nhan sắc chủ yếu dùng làm bàn đạp đi lấy đại gia sống sung sướng cho bản thân. Về kinh tế, thì người người đầu cơ bất động sản mua đi bán lại đẩy giá kiếm lời chứ chả tạo ra giá trị thặng dư nào cả.
Nói thẳng là VN mãi là nước nhược tiểu không phải do chiến tranh, cấm vận, hay bị chiếm làm thuộc địa mà là do bản tính bảo thủ, ích kỷ, không đoàn kết của dân Việt thời bình. Ngoài ra, còn do tính thích ăn chơi, nhậu nhẹt, cờ bạc. Cuối cùng đại bộ phận thích an phận, không có chí lớn, không thích những gì hàn lâm, chỉ thích được khen nịnh, ghét bị chê bai, không dám nhận ra điểm yếu kém của bản thân để sửa đổi hoàn thiện hơn. Thậm chí có nhiều người còn đem vụ gia đình con cái ra làm thước đo thành công nữa. Với những người này họ cho là chỉ cần lấy vợ lấy chồng sinh con đẻ cái đã là thành công.
Cái bài này là một ví dụ, nguyên đám tự sướng khoái được thế giới khen, thậm chí không có cũng đặt điều nói là được khen. Tư duy nhược tiểu đến mức là cần được thế giới khen, mỗi lần có bài báo nói đến VN gì là hít lấy hít hà tự hào này nọ, ví dụ vụ gia công chuyển đống đồ bảo hộ cho Mỹ nguyên đám cũng tự sướng hít lấy hít để. Sao không thấy thằng Mỹ, Pháp, Anh hay Nhật nào hít lấy hít để khi được VN hay cái nước nào khen? Tư duy hèn kém vậy bảo sao quốc gia dân tộc ngàn năm nay vẫn là một nước nhược tiểu. Thiệt là lố bịch hết sức.
Mà giờ tôi thắc mắc không hiểu do vì nước mình nhược tiểu nên đa số dân mình có suy nghĩ hèn kém, an phận hay do đa số dân mình có suy nghĩ hèn kém an phận nên nước mình mới nhược tiểu?
Sưu tầm