man and woman holding hands walking on seashore during sunrise

Làm sao để thực sự yêu

Tác giả Matthew Knott viết trên trang Golden Insight rất hay :”Để thật sự yêu một người suốt cả đời là chứng kiến, chấp nhận và đón nhận những lần họ thay đổi một cách không đếm xuể. Đó là cùng họ bước đi trên đường đời, giữ khoảng không cho mọi phiên bản con người họ, và trân trọng từng phiên bản mà họ buông bỏ.

Khi yêu sâu đậm, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để tham dự những “đám tang” thầm lặng của những con người mà họ từng là—người từng sôi nổi, người từng mơ ước điều gì đó, hoặc người mà họ buộc phải gác lại để sinh tồn hoặc trưởng thành.

Trong tình yêu lâu dài, chúng ta tận mắt chứng kiến rằng con người không ngừng tiến hóa. Đôi khi họ buộc phải lột bỏ một phần bản thân vì cần thiết, đôi khi vì kiệt sức, và có lúc vì họ đã vượt qua những gì họ từng là.

Dẫu rằng việc nhớ nhung sự rực rỡ quen thuộc của đối phương khi nó dường như đã trở nên mờ nhạt là điều tự nhiên, nhưng vai trò của chúng ta không phải là ép buộc họ quay trở lại với con người họ từng là.

Tình yêu thực sự đòi hỏi chúng ta ở đó qua từng thay đổi, không phải vì trách nhiệm, mà như một nhân chứng dịu dàng, một sự hiện diện ủng hộ và không đòi hỏi họ phải “trở về” phiên bản cũ.

Hãy tưởng tượng món quà vô giá là được đồng hành bên ai đó khi họ tìm lại và đánh mất chính mình, lặp đi lặp lại. Có một người bạn đời, người bạn, hay thành viên gia đình không đòi hỏi bạn phải mãi không đổi thay, mà thay vào đó trân trọng từng giai đoạn, từng biến chuyển của bạn, là điều tuyệt vời nhường nào.

Đó là tình yêu ở dạng thức thuần khiết nhất—một tình yêu chấp nhận rằng tất cả chúng ta đều luôn vận động, lớn lên, co lại, thay đổi, và đôi khi lạc lối chỉ để tìm thấy chính mình một lần nữa.

Đôi lúc, sự thay đổi mang đến ánh sáng rực rỡ—một sự chuyển hóa kỳ diệu tràn đầy năng lượng và niềm vui. Có những lần khác, đó là sự thay đổi âm thầm, khi họ cần sự yên tĩnh hoặc chữa lành, khi ngọn lửa của họ trở thành ánh sáng yếu ớt, gần như không thể thấy, cần sự kiên nhẫn.

Chính trong những khoảnh khắc u tối này, khi người ta rút lui hoặc im lặng, tình yêu của chúng ta được thử thách sâu sắc nhất. Liệu chúng ta có thể ở bên họ, trao đi lòng trắc ẩn và sự ủng hộ mà không cố “sửa chữa” họ hoặc thúc ép họ thắp lại ánh sáng?

Hành trình của tình yêu không phải là bám víu vào ký ức về con người họ từng là hay đặt kỳ vọng về người họ có thể trở thành.

Thay vào đó, nó nằm ở việc đón nhận lấy mọi phiên bản của họ, hiểu rằng mỗi lần biến đổi đều là minh chứng cho sự kiên cường và hành trình riêng biệt của họ. Và đó cũng là minh chứng cho sự trưởng thành của chính chúng ta, rằng chúng ta sẵn sàng thay đổi cùng họ mà không phán xét.

Yêu thương theo cách này là nuôi dưỡng một trái tim rộng lớn, có chỗ cho cả những ngọn lửa rực sáng và ánh sáng dịu dàng, cho cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cho những lúc bùng nổ năng lượng và khi họ cần nghỉ ngơi. Đó là tình yêu nhìn thấy vẻ đẹp trong hành trình trưởng thành, chứ không chỉ trong trạng thái “đang là”.

Khi chúng ta chọn loại tình yêu này, chúng ta trở thành một lực đỡ vững chắc, một điểm neo không gò bó. Chúng ta ăn mừng từng lần tái sinh, từng chương mới, từng tia sáng nhỏ bé, biết rằng mỗi sự biến đổi đều thêm chiều sâu cho tâm hồn họ—và cho mối kết nối của chúng ta với họ.

Qua từng thay đổi, chúng ta hiểu thêm về ý nghĩa của việc yêu và được yêu, ngày càng mạnh mẽ, thông thái và nhân ái hơn. Cuối cùng, tình yêu không phải là bám víu vào quá khứ, mà là cùng nhau du hành, mở lòng đón nhận và tràn đầy sự ngạc nhiên, trân trọng từng bước chân trên con đường ấy.”