Tại cha mẹ mà con trở nên như thế này!

Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ – Đúng rồi, có làm cha làm mẹ rồi mới hiểu, con cái nằm trong vòng tay cha mẹ thì cha mẹ là người ảnh hưởng thế nào tới con cái. Con cái bất hiếu người ta hay trách con cái, nhưng thử ngẫm xem, con hư không phải tại cha mẹ không uốn nắn, không giáo dục thì tự nó hư à?

Lại nói: “Ấy là nhỏ thôi, chứ lớn rồi biết suy nghĩ phải biết phân biệt chứ?” – Lớn rồi biết suy nghĩ hay có suy nghĩ ra được hay không, cũng lại là do cha mẹ gieo mầm từ nhỏ mà nên?

Trách cha mẹ vậy thì chưa thỏa đáng lắm, nói rộng ra, việc cha mẹ không biết dạy giỗ con cái thực ra cũng lại là lỗi của… ông bà. Tại ông bà không dạy cha mẹ cách dạy con cái. Rồi mở rộng ra nữa là lỗi các cụ, lỗi của toàn gia đình, dòng tộc…

Trách vậy thì thành hòa cả làng mất rồi…

Thôi thì mọi sự tại tâm. Tâm ở đây là cái suy nghĩ, cái tư tưởng của mình. Muốn sống tốt theo ý mình thì phải do mình. Do mình làm nên, do suy nghĩ của mình mà ra, mình còn không điều khiển được chính mình thì chờ ai đó điều khiển hộ à? Kiểu như tôi muốn đùng 1 phát tự nhiên thành phật ấy. Phật cũng không độ nổi. Mọi sự là thứ đã qua, làm sao mà thay đổi được thứ đã xảy ra, cũng không thể uốn nắn người khác theo ý mình, chi bằng uốn nắn chính mình là được.

Mọi sự oán than, trách cứ, ghen ghét đều khiến mình không được yên, hãy ráng dẹp bỏ nó ra khỏi đầu, vượt qua nó để tiến tới phía trước, giáo dục thế hệ tương lai. Nếu thế hệ trước có sai xót, coi như nền tảng mình chưa hoàn toàn tốt, vậy thì tại sao chính mình không thiết lập nên cái nền tảng tốt đó cho thế hệ mai sau.